Đã nhiều lần tôi có dịp ghé qua phi trường quốc tế Vancouver nhưng chỉ rất vội vàng để chuyển máy bay mà thôi. Sáng sớm hôm nay, trên hành trình về lại Toronto-Kingston, được rộng rãi thì giờ nên tôi đã lên tầng trên của phi cảng để ngồi ngắm những chiếc máy bay đủ mọi kiểu, tựa như những con chim khổng lồ đủ màu sắc đang tranh nhau lượn lên lượn xuống các phi đạo. Trong phút giây tôi như chợt bắt gặp lại hình ảnh của một nhóm sinh viên du học, gần nửa thế kỷ trước, đang co ro cúm rúm trong những chiếc par-dessus dài chấm gót, tay xách hành lý, đang lội bộ vô cổng phi trường. À bây giờ nghĩ lại tôi không hiểu sao thời dó Canada còn « chậm tiến » dữ vậy? Hành khách đến từ một chuyến bay quốc tế vượt Thái Bình Dương mà phải “cuốc bộ” từ sân bay để vào cổng phi trường!
Tôi nhớ rất rỏ, vào đầu tháng chín năm ấy, năm 63,
trời không mưa không nắng, bầu không khí khá im lìm nhưng rất nặng nề – oi bức,
dường như thủ đô Sài Gòn và vùng Gia Định – Chợ Lớn đang hồi hộp lo âu chờ đợi một
trận cuồng phong, có thể mạnh đến cấp 5, đang từ từ kéo đến! Lịnh giới nghiêm đã
được ban hành, và Bộ Nội Vụ được lịnh đình chỉ việc cấp giấy xuất cảnh cho các
du học sinh. Nhóm Colombo 63 chúng tôi mọi thứ đã chuẩn bị xong và đang nóng
lòng chờ đợi giấy xuất cảnh để lên đường đi Montréal – Québec – Sherbrooke, cho
kịp ngày tựu trường. Buổi chiều hôm ấy, tôi đã ‘lái’ chiếc Velo-Solex (một phương
tiện giao thông thịnh hành thời bấy giờ) từ bên kia Cầu Bông chạy sang gặp và ‘bàn tính
chuyện’ với anh bạn Phạm Đình Chỉ (Poly), anh Chỉ đang ở trọ tại tư gia của
giáo sư Phạm Đình Ái, khoảng góc đường Mạc Đĩnh Chi – Hồng Thập Tự. Sau một lúc
bàn bạc, tôi và Chỉ đã rủ nhau ‘lái xe’ dọc theo đường Công Lý đi về hướng phi
trường Tân Sơn Nhứt, với mục đích là đến để hỏi thăm tin tức nơi chị Trần Thị
Hoa (sau này là sư cô Thanh Quang, đã về nơi Niết Bàn vào mùa thu năm 2012).
Có
lẽ vì đã đi theo hướng phi trường nên chúng tôi đã gặp được may mắn chăng? Chỉ
chừng một hay hai ngày sau, ngày 06 tháng chín (dựa theo trí nhớ của anh bạn Trần
Bữu Long), nhóm Colombo 63 đầu tiên, gồm hơn 20 trong số khoảng gần 40 học sinh
được cấp học bổng năm đó, đã khởi hành. Đa số đi Laval, còn lại đi Sherbrooke và
vài người ghé lại Montréal. Buổi chiều hôm ấy trời nắng đẹp, phi cảng Tân Sơn
Nhứt dường như rộn rịp hẳn lên với đông đảo bà con bạn bè của nhóm sinh viên du
học chúng tôi: Bao nhiêu ánh mắt trìu mến, bao nhiêu lời dặn dò tạm biệt lúc
chia tay…Mặc dầu trong thâm tâm mọi người chúng tôi ai cũng nghĩ rằng: chỉ xa
quê hương có 4 năm thôi rồi sẽ quay về giúp nước, sum họp gia đình, sau khi học
xong bằng kỷ sư. Vậy mà, bao nhiêu là nước-chảy-qua-cầu, riêng đối với cá nhân
tôi, rất nhiều người thân đến tiễn chân tôi chiều hôm ấy - đã là lần cuối chia
tay !!
Đến Tokyo khoảng tám giờ tối, chúng tôi phải ngồi đợi
đến khuya mới tiếp tục chuyến bay dài vượt Thái Bình Dương sang Vancouver. Tôi
không nhớ rỏ máy bay loại nào, có lẽ Boeing 707 hoặc DC9, hai kiểu máy bay rất
nổi tiếng vào thời đó. Hành trình vượt đại dương có lẽ dài hơn 11 tiếng, với tâm
trạng nhớ quê nhà cộng thêm nỗi bâng khuâng lo lắng sắp sang nơi xứ lạ quê người,
đa số chúng tôi chắc đã khó tìm được giấc ngủ! Cũng may là nhóm chúng tôi khá đông
nên cũng đở cảm thấy lạc lõng, và nhứt là trong nhóm có hai bạn Vũ Kiện (Québec, đã vĩnh viễn ra đi hồi
mùa hè năm 1998) và Vũ Công Điệp (Montréal) khá thông
thạo tiếng Anh (chắc hai anh đã theo học tiếng Anh ở Hội Việt Mỹ) nên trong suốt
hành trình hai anh đã tự động làm hướng dẫn viên chính thức cho nhóm chúng tôi.
Độ khoảng 1 giờ trưa ngày hôm sau (giờ Vancouver) máy bay đáp xuống phi trường
Vancouver vào một ngày nắng đẹp, bầu trời trong xanh, nhưng sao khá lạnh, chắc khoảng +20 oC. Vậy là mọi người lôi ra cái par-dessus bằng nỉ dầy cộm
khoác lên người, thật đúng hình ảnh của những người mới đến từ vùng nhiệt đới. Tôi
còn nhớ trong khi làm thủ tục giấy tờ di trú, một ông nhân viên đã hỏi ông bạn bên
cạnh vậy chớ đại học Laval, Québec là ở nơi đâu, có phải thuộc xứ Canada của
chúng ta không? Tôi nghĩ chắc vào thời bấy giờ phương tiện di chuyển quá khó khăn,
phương tiện truyền tin cũng hiếm, hơn nửa xứ Canada rộng lớn mênh mông cho nên
một người dân bản xứ mới đặt một câu hỏi tương tợ! Những bước chân nơi phi trường
Vancouver đã là những bước lê gót đầu tiên của tôi trên miền Đất Lạnh của Bắc Mỹ.
Cách đây hơn một tháng, vào cuối tháng 05, tôi và
anh bạn Lê Khắc Huy đã có dịp gặp nhau ở Ottawa, chúng tôi đã cố gắng tìm xem lại
những bức tượng mà ngày xưa nhóm chúng tôi đã chụp rất nhiều hình kỷ niệm. Những
bức tượng vẩn còn đó nhưng dường như đã bị phủ bởi lớp bụi thời gian – và rong
rêu - sau một nửa thế kỷ…
Bùi văn Tâm
Thì ra.
Trả lờiXóaCó những bài viết mình chưa đọc, bây giờ mới thấm thía.
Salut Tâm, tu as écrit comme ce que je voulais faire sans le pouvoir et je t'en remercie.
Sais-tu que tu as des soeurs très gentilles.
Viên