Ngoài trời, gió đã bắt đầu se lạnh. Có những ngày
mây xám, lơ lửng, như chẳng buồn bay. Mưa đến rồi đi, như người lữ khách. Có
hôm người lữ khách lại quay về, mang trên mình chiếc áo xanh ngắt màu da trời.
Nắng không còn gay gắt và mặt trời đã bắt đầu xuôi Nam.
Bây giờ trời đã sang Thu. Ngoài kia, ánh nắng đang
lung linh trên hoa cỏ nhuộm màu. Mùa Thu bây giờ không còn cái ngỡ ngàng của
mùa Thu gần 50 năm về trước, trên đất lạ, trong náo nức chưa biết ngày sau sẽ
ra sao. Nhớ mùa Thu năm đầu, hai đứa dẫn nhau vào rừng phong rực màu, dẫm chân
trên xác lá xào xạc, như con nai vàng trong Tiếng Thu. Ngày đó trời không lạnh lắm, nhưng
có kẻ đã lợi dụng tình thế để ghì người kia vào lòng, nói khẽ “để anh sưởi ấm
cho em”. Từ đó, hai người mỗi năm lại dẫn nhau đi tìm kỷ niệm thuở ban đầu,
chụp hình lá vàng mùa Thu để biết mỗi năm mình già thêm một chút. Ôi, mắt ai
bao giờ cũng dịu dàng như mắt nai.
Mới đó mà đã gần 50 năm, từ ngày hai đứa đặt chân
đến xứ này. Đất trời đã thay đổi quá nhiều. Mái tóc xanh ngày nào đã ngã màu
như lá mùa Thu, không biết từ bao giờ. Bon chen với cuộc sống, người ta đã quên
đếm thời gian. Đến một ngày bừng tỉnh giấc mơ, mới tiếc tuổi trẻ đã qua từ bao
giờ. Nay, thêm môt mùa cây lá đổi màu, thêm một mùa lá rơi.
Chợt một chiếc lá vàng rơi, ngập ngừng bay trong
gió, như còn luyến tiếc chưa muốn lìa cành. Rồi lá sẽ nằm yên trên đất, hay sẽ
bị cơn gió lốc cuốn đi, để mãi mãi xa lìa cành cây mẹ. Xót xa cho lá khi đến
phút cuối cũng bị vập vùi. Mẹ Lá ơi, sao người lại thản nhiên đứng nhìn không
chút tiếc thương. Hay Mẹ Lá có quá nhiều con và năm nào cũng chứng kiến cảnh
chia lìa như vậy, nên đối với người chuyện này là chuyện không đáng quan tâm?
Mà cũng có lẽ Mẹ Lá đang ngậm ngùi, không nói nên lời.
Có ai từng nhặt lá vàng, và đi tìm trong đó nét đẹp
tinh anh của lá ngày còn mới lớn? Có ai nhìn hình một cụ già mà tìm được trong
đó vẻ đẹp của tuổi xuân thì? Nét đẹp thật sự, mãi mãi sẽ không bao giờ tàn
phai. Em, qua những tấm ảnh chụp từ bao năm qua, nét đẹp của em chưa hề thay
đổi, trong anh. Trong mắt anh, sau lằn da đầy vết chân chim, nụ cười em vẫn
tươi như hoa, như ngày nào em đã làm say đắm lòng anh. Giọng nói ngọt ngào của
em vẫn ngọt ngào đến phút cuối. Trong thinh không anh nghe như chừng em đang
thỏ thẻ với anh “yêu anh thật nhiều”.
Nhìn chiếc lá rơi, anh thấy nhớ em nhiều, thật
nhiều. Nhớ mãi ngày anh vuốt mắt em lần cuối. Bàng hoàng. Ngày đó, anh đau lắm.
Anh chắc em cũng như anh. Em đi rồi, hồn em có còn vấn vương, đau xót nữa hay
không? Còn anh, anh một mình khắc khoải với kỷ niệm; càng nghĩ, càng đau.
Cây phong anh trồng sau nhà là để tuởng nhớ em.
Trong lòng đất dưới gốc cây là tro cốt của em; em sẽ vẫn mãi ở bên anh. Anh ấp
yêu cây phong như ngày nào anh ấp yêu em. Cây phong giờ đã cao hơn hai thước.
Có người hỏi anh cây bao nhiêu tuổi; anh trả lời “cây không có tuổi” vì thời
gian đã ngừng lại trong anh, ngày em vĩnh viễn ra đi.
Bây giờ, cây phong đã thay màu lá. Nhìn chiếc lá
rơi, anh ngậm ngùi. Đơn côi, thui thủi một mình. Còn một chiếc lá đang phất phơ
trước gió, chưa biết khi nào mới đến lượt mình.
Chờ anh với, nghe em.