Áo em mấy mảnh mây hồng
Thơ
anh dệt trắng mùa đông phương này
Chiều nao thương sợi tóc bay
Áo ai quyện mấy gót hài bâng khuâng
Trường xưa,
Vẳng tiếng dương cầm
Còn tơ đàn cũ mùa xuân hoa tàn
Thủa nào mây trắng miên man
Đưa em về, nắng trải vàng lối đi
Bóng
chim mấy tuổi sinh ly
Giờ qua phố đã xanh rì trùng khơi
Thoảng trang giấy mực đầu đời
Còn thơm một chút tinh khôi áo người
Ngực trầm hương ấy quen hơi
Hồn anh rong cỏ ru lời em xưa
Sợi buồn đem kết thành thơ
Sợi vui thêu áo cho vừa nhớ thương
Để khi trời tuyết mù sương
Cũng nghe ấm lại, con đường tình nhân*
Thế Vū
*Hỡi cây cỏ lối mòn xanh đá biếc. Giữ dùm ta một lối nhỏ,
một người. Vùng hò hẹn có xanh hồn nhật nguyệt. Giữ dùm ta mầu áo
của em thôi. (T.V.1975)