Từ vài năm nay, mỗi độ thu về, tôi thường đi bộ
trong khu rừng phong gần nhà. Rồi từ đó, đi bộ trở thành một thói quen với tôi.
Vào những ngày thu đẹp như hôm nay, tôi thấy muốn đựơc thả bộ, vì trong lòng
thôi thúc bắt phải đi như để tìm kiếm một điểm hẹn, một kỷ niệm, một mảnh đời
đã xa trong ký ức. Khu rừng này làm tôi thấy tâm hồn bình an, thanh thản, để
tạm quên những muộn phiền hằng ngày. Và với thời gian, nơi đây đã trở thành một
chốn hẹn hò quen thuộc, để tôi gặp lại tôi và sống lại những kỷ niệm vui
buồn...
Thời gian trôi qua mau, nếu chia đời người ra thành
bốn mùa, thì tôi đã bước qua ngưỡng cửa mùa thu của đời mình, tự nhiên tôi muốn
ngừng lại để suy nghĩ về cuộc đời..Hôm nay, như thói quen, tôi lại thả bộ,
chiều nay là chúa nhật Action de Grâce, người công giảo gọi là ngày lễ Tạ Ơn.
Tạ ơn, vì sau những ngày dài chăm sóc vun trồng, cộng với những cơn mưa nắng
của tạo hoá, bây giờ là mùa thu, mùa hoa màu, mùa gặt hái những hoa lợi mà
thiên nhiên đã ban cho ta. Cũng trong tâm tình này, tôi gởi hồn theo gió thu,
ngước mắt nhìn trời trong xanh. Ánh nắng chiều lung linh ẩn hiện sau những tàng
lá phong, tiếng chim hót hoà với tiếng lá xào xạc dưới chân... bỗng lòng tôi
chùng xuống và thầm hỏi " đây chính là hạnh phúc chăng ?". Nếu thật
sự như vậy, thì tôi xin nhận hạnh phúc này, xin tạ ơn trời đã cho tôi có những
ngày thu tuyệt đẹp như hôm nay, để hồn tôi thanh thản, nhẹ nhàng, để lòng tôi
tràn dâng niềm cảm tạ... Xin cám ơn trời đã cho tôi được cuộc sống ngày hôm
nay, một gia đình nhỏ bé, con cái khoẻ mạnh và một người chồng thương yêu ân
cần. Anh yêu, chắc anh đang hỏi tại sao cô vợ của anh hôm nay lẩn thẩn quá!
Xin trả lời anh là không phải thế đâu ! Vì vợ anh
hôm nay đã tìm được bình an trong tâm hồn, nên lòng tràn ngập tin yêu và cảm
tạ. Anh sẽ hiểu tại sao qua những dòng tâm sự dưới đây.
Từ lâu, tôi cứ tự hỏi tại sao mình dễ rung động
trước một rừng thu, một tiếng chim hót, một ánh nắng chiều...Còn nữa, có lẽ vì
quá khứ vượt biên, nên tôi rất dễ mủi lòng trước những cảnh chia tay. Chẳng hạn
như khi xem một đoạn phim mà có cảnh chia tay ở sân ga hoặc bến tàu, rồi người
đi kẻ ở bịn rịn chia tay giữa sương mù và tiếng còi tàu phũ phàng vang lên... tự
nhiên tôi thấy mũi cay cay và mắt mờ lệ! Những lúc như thế chồng tôi cứ trêu,
bảo là sao mít ướt thế! Một điều lạ là khi ở sở làm, thì tôi lại là một người
khác. Từ boss của tôi cho tới những bạn đồng nghiệp đều nói là tôi có
"bonne humeur contagieuse", vì tôi thích nghe, thích nói chuyện vui
và thích... cười. Cười mình, cười người, cười ngay cả hoàn cảnh và sự việc khó
khăn...Thế nên những lần có dịp đi ăn ờ ngoài, những người bạn ở sở muốn ngồi
gần tôi để có dịp nói chuyện vui và... cười. Mỗi lần nghe bạn bè đòi ngồi gần
tôi, bà thứ ký hay đùa đòi 5$ một người!!!
Mãi sau này, tình cờ tôi mới hiểu thái độ lạ lùng
và contradictoire của mình. Đó là vào một buổi tối, tôi có dịp nói chuyện với
nhỏ bạn, Lan, rồi không biết câu chuyện đưa đẩy như thế nào mà tôi và Lan mạo
hiểm trở lại mảnh vườn bí ẩn, để kể cho nhau nghe những kỷ niệm kinh hoàng trên
biển đông. Ai đã từng là thuyền nhân, hay nói một cách đơn giản, ai đã từng đi
vượt biên để tìm tự do sau biến cố 1975, thì sẽ hiểu tại sao anh chị em tôi và
cả chồng tôi, những năm sau trại tị nạn, không ai nói với ai điều gì, nhưng
chúng tôi tuyệt đối không bao giờ nhắc lại chuyện vượt biên. Có thể nói
đây là một thứ "Loi du silence". Chúng tôi có thái độ như thế là vì
muốn bảo vệ nhau, muốn giữ cho nhau sự bình an trong tâm hồn. Thú thật, cho tới
bây giờ, tôi cũng không khẳng định được làm như thế là đúng hay sai ! Có một
điều tôi chắc chắn, là phải biết bao nhiêu năm sau, tôi mới không còn những cơn
ác mộng, để rồi khi tỉnh thức, được vui mừng khôn tả khi biết đó chỉ là giấc
chiêm bao!!!
Xin cám ơn Lan đã mở cửa lòng, để tôi cũng can đảm trở về quá khứ và hiểu được rằng, sau những ngày dài thất lạc và đói khát trên biển đông, sau những lúc chắc chắn là mình đã đi qua bên kia thế giới, hôm nay có được cuộc sống như thế này là một diễm phúc, một phép lạ.
Xin cám ơn Lan đã mở cửa lòng, để tôi cũng can đảm trở về quá khứ và hiểu được rằng, sau những ngày dài thất lạc và đói khát trên biển đông, sau những lúc chắc chắn là mình đã đi qua bên kia thế giới, hôm nay có được cuộc sống như thế này là một diễm phúc, một phép lạ.
Còn Lan, bạn tôi cũng thế,
sau cả tháng trời mỏi mệt trôi dạt trên biển, bạn tôi đã chứng kiến một thảm
cảnh. Làm sao tôi quên được giọng nói trầm, gần như sắp ngẹn của Lan, kể lại
cho tôi rằng trong cuộc hành trình biển đông, Lan ngồi kế một người bạn
đồng hành, và chỉ một vài giây phút vì quá khủng hoảng, đuối sức và sợ hãi tồn
cực, anh đã nhảy xuống biển giữa đêm thâu gió bão ! Những người còn lại trên
tàu đều kiệt sức, nên đành nhắm mắt nghe tiếng cầu cứu tuyệt vọng giữa lòng đại
dương... Cho tới bây giờ, tiếng kêu ai oán tuyệt vọng vẫn còn đeo đuổi bạn tôi như
một oan hồn trách móc...
Khi vào tới đất liền, bạn
tôi đã ngất xỉu từ lâu và chỉ còn như một cái xác vỏn vẹn 28 Kg. Vì tưởng Lan
đang hấp hối, nên người ta đưa bạn tôi vô một nơi yên tịnh để... cầu hồn. Bây
giờ, sau bao năm, bạn tôi vẫn còn nhớ rõ từng tiếng mõ tụng kinh của những sư
cô chuẩn bị đưa hồn bạn tôi về Niết- Bàn... Và cũng như tôi, bạn tôi và hai
người em trai không bao giờ nhắc lại quá khứ thống khổ này.
Qua những tâm sự trên, tôi
càng hiểu tại sao bây giờ bạn tôi vô cùng lạc quan, lúc nào cũng cười nói
huyên thuyên. Mỗi lần bạn tôi bất chợt ghé thăm, chồng tôi hay trêu rằng
"Chưa thấy người đã thấy tiếng", hoặc khi thấy chúng tôi yêu đời xí
xọn làm điệu thì". Trời ơi, sao mà điệu dàn trời mây vậy ! Ngày mai trời
có sập xuống chắc cũng phải soi gương một cái để được đẹp trước khi... chết!".
Dù trêu tôi như thế, nhưng tôi biết trong thâm tâm, chồng tôi vui khi thấy vợ
mình yêu đời và hầu như đã tìm được bình an trong tâm hồn. Anh đã bao lần nắm
tay tôi cùng mở cánh cửa quá khứ, để thăm lại mảnh vườn bị coi như vùng cấm
địa. Và như loài chim tha hương, chúng tôi đã giúp nhau băng bó và thoa dịu vết
thương lòng. Bây giờ, tôi hiểu được là quá khứ, dù có đau thương hoặc gian
truân tới đâu, thì sẽ vẫn là những kỷ niệm mà tôi không thể nào quên hay xoá bỏ
được. Thôi! thế thì hãy chấp nhận quá khứ này và rồi nhờ đó, tôi đã trở thành
tôi của ngày hôm nay, không vẹn toàn, nhưng đầy lòng tri ân!
Tôi cũng để ý một điều là
càng lớn tuổi, tôi thấy mình hay bâng khuâng thơ thẩn lúc giao mùa, ngược hẳn với
hồi còn trẻ, tôi ít khi để ý đến sự thay đổi của bốn mùa... Lại nữa, tôi nghiệm
ra một điều là gần đây, tôi rất quí những buổi họp mặt bạn bè, những cuộc gặp
gỡ với những người bạn dù tuổi họ đáng anh hoặc ... chú tôi. Khi có dịp, tôi
rất thích nghe họ kể lại những kỷ niệm thời sinh viên dù hài hước nhưng chứa
đầy tình người. Nhờ những chân tình quí báu, sự nhiệt tâm và tinh thần đoàn kết
của những đàn anh mà Họp Mặt 2013 được thành công. Bây giờ, tôi thật sự thấu
hiểu ý nghĩa của hai chữ Họp Mặt.
Cũng nhờ kỳ Họp Mặt 2013,
mà hai vợ chồng tôi có dịp gặp lại và làm việc với những người bạn mà chúng tôi
gần gũi như anh em. Để rồi sau những giờ bàn thảo, dù trời đã khuya, chúng tôi
vẫn muốn ngồi bên nhau dưới ánh trăng sau vườn, ly ruợu vơi, đầy... kể cho nhau
nghe những mảnh đời đã mất, những tâm tình thầm kín, những vui buồn đời
người...
Rồi cũng nhờ có Họp Mặt
2013, mà tôi được gặp lại những bạn bè cũ mà vì cuộc sống, đã làm chúng tôi mất
liên lạc một thời gian. Bạn thân ơi, xin nhớ nhé! Như những đàn anh đi trước,
chúng ta phải gìn giữ những kỷ niệm để tình bạn được vẹn tròn, sống mãi chờ một
ngày Họp Mặt tương lai. Trong khi chờ đợi mùa Họp Mặt tới, chúng ta hãy tìm gặp
nhau ở khu vườn Đất Lạnh Tình Nồng, nơi mà những đàn anh đã có công vun trồng, chăm
sóc, để ta có thể chia xẻ những cảm súc và chải lòng mình trên mảnh vườn thiêng
liêng đầy hoa trái này.
Thân tặng bạn bè và xin gởi
đến anh NDC một ý nghĩ đặc biệt cho ngày hôm nay (15/11/2013).
Marie Hồng