Anh vừa nhận được tin em, buồn
thảm
Trận mưa đêm thịnh
nộ mấy
ai ngờ.
Trong cơn
mê, em đến, tận xa xưa
Tình cũ kỹ, cuối đời
còn thảng thốt
Nhớ được gì trong
trái tim rũ liệt,
Anh tên hề mang mặt nạ
tang thương.
Tình yêu vội, nỗi đau cuồng,
Thành con trẻ hát đồng dao vô
nghĩa.
Ôi binh nghiệp, của lạnh
lùng cay đắng
Anh lang thang trong biển lạ mơ hồ.
Điểm
lân tinh rọi sáng nỗi thâm u,
Lòng em đấy, anh dựa vào êm ả.
Nhớ
ngày nào trong quán nghèo, xiêu đổ
Em ngồi cao như
ánh sáng tương
lai.
Anh ngậm ngùi, kẻ chẳng
có ngày mai,
Lịm
trong tối, vo tròn niềm
oan khuất.
Rồi
em đến,
trời
anh đầy mật ngọt
Từng
cành xanh lá đỏ cũng thiên thu.
Trời
Cao Nguyên, vạt áo lộng tương tư
Mùi hương
thoảng,
cỏ
cây chừng tĩnh lặng.
Như
chan chứa tranh Van Gogh ngày nắng,
Anh và em trên ngưỡng
cửa
thiên đường.
Mưa Prevert, giọt
thu vàng,
Sóng tình ái chan hòa cùng vũ trụ.
Đừng
bước vội,
mùa em còn nắng tỏa
Khi em ngồi, mây gió cũng vào Xuân.
Hồn
say mê, vồ vập những
ân cần,
Trong một cõi thênh thang anh khói lụn.
Là ân nhân, em không màng cảm tạ
Là bầu
trời,
em chẳng kể chở
che.
Tim xanh xao, mộng hư thực
đi về
Anh bay lượn
trong tình em cao rộng.
Nhưng tình yêu
nào đi cùng phép lạ,
Ngõ cúc vàng chẳng thể mãi thơm hương!
Tình đơn
điệu,
ý xem thường,
Anh bối rối trước miệng
đời
hèn hạ.
Em tỳ bà, buông tiếng khuya lạnh
lẽo,
Anh trăng xanh, đêm nguyệt lạc
chán chường.
Từ
lũng sâu theo cánh gió tai ương,
Chuông ly biệt ngân nga lời
phản
trắc.
Những ngày đây,
trong kiếp đời còn lại
Đã xa rồi, bao miệng tiếng
thế
gian.
Còn đâu đây, lời thở lời
than,
Ẩn
khuất
mãi nỗi khan lồng ngực mỏi.
Như loài chim
cũng trở về cố quận,
Như đá kia cảm
nhận ý
vô thường.
Như thuyền
kia, trăng cổ độ vấn vương,
Kiếp sống ấy
bên đời kia, có phải?