Mía
Không chờ đợi, nhưng mùa Thu vẫn đến, gió hiu hiu se lạnh, rồi thời tiết thay đổi dần...
Sau vài cơn mưa,
một buổi sáng, gió bỗng dậy lên, cây lá xào xạc, như nói với nhau
là trời đang bắt đầu vào Thu, cây hân hoan sửa soạn được nghỉ ngơi
trước Đông, lá xôn xao vui mừng vì sắp được thay mầu tươi thắm...
Ai bảo là Thu
buồn, là Thu sầu, là Thu bi ai...Thu thế nào là do Tâm của mình diễn
nghĩa vào thời điểm, một không gian ở nơi chốn nào đó...
Đang cô đơn hay vừa
thất tình chắc Thu sẽ buồn da diết, nhưng nếu tay trong tay với người
yêu thương, thì hẳn là Thu bỗng đẹp biết bao...
Dạo một vòng Laval
vào mùa Thu, lá cây phong đã đổi mầu rực rỡ, vàng, đỏ, cam, tìm lại
cây phong trên dốc gần pavillon Pollack, năm nay cây không đầy lá đỏ như
Thu năm trước nữa...!
Trường xưa vẫn còn
đó, những hàng cây phong vẫn còn đây, nhưng lá trên cây không phải là
lá của năm trước, và người Laval vẫn qua lại không phải người của năm
xưa...
Cứ đến miền Đất
Lạnh vài năm rồi họ sẽ lại đi…vẫn là dòng đời luân chuyển...
Sau nhiều năm, đại
học Laval đã thay đổi, xây cất nhiều, khang trang hơn trước..., tháng
ngày chồng chất, có người đã sống hơn 50 năm ở miền Đất Lạnh, có
người đã ra đi không trở lại...kỷ niệm vẫn còn, vẫn trở về...những
khoảnh khắc vui buồn, thiếu thốn vật chất thời còn đi học… nhưng
trong đó chất chứa sức mạnh của tuổi trẻ, ý chí tin yêu của thời
sinh viên...cùng nuôi nấng giấc mơ cho tương lai, cho sự nghiệp để đạt
được mục tiêu của đời người...
Tìm về kỷ niệm
nơi chốn cũ, dù chỉ một hay đôi ba lần...cũng đủ mãn nguyện, dầu
lần đầu đã ngỡ ngàng nhận ra nhau khi mái tóc đổi màu, hay vết thời
gian đã hằn trên làn da, trên dáng vóc…
Từ đó, người ta
chợt thấy như được hồi sinh, làn gió mới ấy đã làm sống lại tâm
tình thời trẻ, và thổi đi những băn khoăn lo âu, khắc khoải...họ đang
nối lại tình thân tưởng chừng như đã lãng quên...
Mùa Hè hân hoan
gặp gỡ đã qua, nhưng Thu đến không làm Đất Lạnh buồn bã, họ đã tìm
lại nhau...viết cho nhau, gói ghém, chia xẻ tâm tình của mình...
“Điệp ơi! cánh
bướm năm xưa hãy nhớ trở lại...” và Điệp đã trở lại với Đất
Lạnh…bài của Điệp làm người đọc bâng khuâng... xin hãy viết, viết
nữa đi nhé, viết để cho Lan, cho mọi người đọc những dòng chữ mênh
mang tình người, trải rộng lòng yêu thương, cho tôi được theo dấu chân
Điệp viễn du trong thế giới bình yên, tràn ngập tin yêu và sức sống
trong hiện tại...
Những dòng chữ
của mùa Thu của BT Phụng, đã làm tôi tự hỏi: thì ra Saigòn cũng có
mùa Thu mà sao tôi lại hờ hững và quá vô tình ...“ Mùa Thu Saigon
lá me cũng đổi màu và cũng rụng. Những cây có dạng lá giống như lá me như cây
Điệp, cây Phượng Vỹ…lá cũng đổi màu và cũng rụng khi Thu về...” nhưng câu
nói dễ thương nhất có lẽ là “ Lá me non rơi nhiều đến độ thoạt nhìn
ai cũng ngỡ người ta phơi cốm trên hè phố” thật lãng mạn và thơ mộng làm
sao... khi ví von lá me với mầu cốm xanh của xứ Bắc...
Thu của Đất Lạnh
không than khóc hay ủ rũ mà đầy mộng mơ, kỷ niệm và thương yêu. Bây
giờ là lúc ta nên nhẩn nha, pha một tách trà hay sửa soạn một double
expresso, bắt đầu viết lại những rung động ban đầu, thuở vừa đôi mươi,
khi trái tim chúng ta từng đập những nhịp thật nhanh, vì hồi hộp hay
rung động...đã đến lúc chúng ta không còn gì để mất và cũng chẳng
còn gì để lại...
Hãy chia xẻ với
nhau những kỷ niệm, những điều chưa nói, những bí mật của khu vườn
đầy hoa cỏ xinh tươi của tâm hồn...để một mai khi ra đi, chúng ta sẽ
thảnh thơi và hân hoan vì đã tặng lại cho thế gian, cho bạn bè, cho
người thương, những gì tốt đẹp, vĩnh cửu nhất của cuộc sống đó là “tình
thương, tình yêu và tình người...”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét