Tôi có vài người bạn có thể nói là thân nhau như ruột
thịt vì có cùng cảnh ngộ và từng chung những kỷ niệm vui buồn. Thời còn ở VN,
lo học hành rồi được học bổng Plan Colombo đi du học Canada. Tới Canada chúng
tôi cùng học chung ở đại học Laval và cùng ở chung cư xá sinh viên. Chính ở
giai đoạn này chúng tôi đã có những kỷ niệm không thể bao giờ quên được.
Đó là
những cuối tuần lén tụ tập trong phòng một đứa bạn để nấu món cơm VN. Nấu những
gì? Một nồi cơm trắng. Món ăn thì một trong hai thứ cao lương mỹ vị sau: nếu
không là thịt “hachée” ướp xì dầu, thì cũng là một con gà chặt thành trăm mảnh
và cũng ướp xì dầu. Đó là hai món ăn độc nhất mà chúng tôi làm được (ăn vào
không đau bụng), tuy nhiên điều đáng kể là hai món đó là cơm việt nam, bạn có đồng
ý không? Và thời gian lặng lẽ trôi qua, chẳng mấy chốc thì đỗ đạt ra trường. Một
số trong chúng tôi thì tiếp tục nghề khoa bảng và phải đi học xa. Số còn lại
thì lo xây dựng tổ ấm uyên ương và cũng phải tha phương kiếm công ăn việc làm để
sinh sống. Tình thế đổi thay, bạn bè càng lúc càng vắng mặt, càng xa cách. Phần
tôi cũng vậy, lập gia đình rồi kiếm được việc làm nơi xa. Hằng ngày nhìn con
cái lớn khôn, đó là điều độc nhất ước nguyện. Nhưng một ngày đẹp trời vợ chồng
nhìn nhau, người này bảo người kia sao tóc em (tóc anh) đã ngã màu sương tuyết.
A, té ra mình đã trả xong nợ tang bồng. Nhìn lại con cái đã lớn khôn, đã ra đời
tự lập. Vợ chồng bảo nhau đúng là lúc thoái ẩn để xây một cuộc đời mới, thực hiện
giấc mộng của tuổi trẻ. Bọn tôi xây một mái nhà nhỏ trên một ngọn đồi trong một
cánh rừng ở Ste-Adèle. Nhưng sau 10 năm làm bạn với núi rừng, chim chóc, một lần nữa vợ chồng tỉnh mộng tang bồng và quyết định trở về “cố hương”, đó là thành phố Québec, để gần con cái và cũng để nối lại đường giây với những người bạn cũ đã gần 50 năm xa cách.Nhưng thời thế đổi thay, bạn bè cũ giờ mỗi nơi mỗi đứa, thậm chí có những kẻ đã ra đi vĩnh viễn. Tôi tự nói rằng phải chi nói được vài câu tình cảm của mình với bạn trước giờ ly biệt. Để nhấn mạnh ý nghĩa của dịp Retrouvaille, vợ chồng tôi có làm một bài thơ tựa đề là “Hãy nói những gì muốn nói”, kẻo mai tê bóng xế qua cầu, bạn còn thương bạn biết gởi sầu về nơi mô.
Chúng mình
đến từ những nơi xa
Bỏ cửa nhà
bỏ cả quê hương
Bỏ dậu mồng
tơi, bỏ giàn thiên lý,
Bỏ gió nội mây
ngàn,
Bỏ mùi hương lúa, bỏ màu trời xanh
Và từ đó mình
thân nhau như ruột thịt
Cứ tưởng
rằng không bao giờ chia cách
Nhưng giòng
đời không như giòng sông yên ngủ
Thời thế
đổi thay người cũng đổi
Thời gian
qua tuổi trẻ cũng phải qua
Giả từ đời
sinh viên thích vờn hoa ghẹo bướm
Đến tuổi ba
mươi mình trở thành người
Gia đình,
khoa bảng
Đường công
danh thênh thang mở rộng
Đến tuổi
năm mươi, đỉnh cao cuộc đời
Con cái lớn
khôn, sự nghiệp sáng ngời
Sau tuổi
sáu mươi
Nợ tang
bồng trang trắng vổ tay reo
Đường mây rộng
bỗng nhiên nhớ bạn
Bạn bè cũ
giờ mỗi nơi mỗi đứa
Đứa ở đầu
non người góc biển
Có đứa bẳng
tin bao nhiêu năm biền biệc
Và có đứa
đã ra đi
Tiếc mình chẳng
nói được câu gì giờ ly biệt!
Bạn với tôi
Những kẻ xa
quê không hẹn ngày về
Mưa đêm đất
lạnh tái tê cỏi lòng
Chúng mình
quen nhau hơn nửa đời thế kỷ
Hãy nói với
nhau những gì muốn nói
Kẽo mai tê bóng xế qua cầu
Bạn còn thương bạn biết gởi sầu về nơi mô (ca dao vn)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét