Trời cao, se lạnh , cây xơ
xác
Bao lá vàng rơi ngập bến
sông
Khách thưa đò ngại qua sông
rộng
Thu hắt hiu vàng chiều mênh
mông!
Chiếc lá khô bay cuốn theo
dòng
Sông nước đầy dâng trôi đi
đâu!
Phận mỏng thân đơn đời vô định
Duyên nợ nơi nào giữ được
chân!
Chim buông tiếng gọi nhau về
tổ
Lòng kẻ tha hương luống ngậm
ngùi
Bếp chiều vẫn đợi người viễn
xứ
Quây quần bên lữa ấm reo
vui!
Trời xanh cao thẳm không mây
gợn
Nên biết gửi đâu nỗi nhớ nhà
Ngày ngày cơm áo quê người ở
Đêm đêm mộng tưởng cố hương
về
Hồn tôi tựa chiếc đò ngang ấy
Qua bến sông này nhớ bến kia
Một cảnh hai quê đời trót giữ
Nên mỗi chiều mơ một chốn về!
Thu-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét