Những ngày đầu tôi vẫn ngủ yên.
Đêm không trằn trọc.
Như tôi dối mình.
Vui với những niềm vui nho nhỏ.
Như sáng hôm nay, một vầng trời
không mây, ánh sáng qua những cánh đồi.
Thật đẹp.
Có ai nghĩ đến chuyện này khi mình hạnh phúc?
Tôi sẽ sắp lại tủ sách, để những quyển sách
về văn chương, Lettres à Sartre et Lettres à Castor chung với nhau.
Còn cả mấy quyển của José Cabanis. Francois Mauriac nữa, câu chuyện ngày xưa tôi phỏng dịch là Giận Hờn.
Ngồi trong phòng đọc sách, chỗ nào, ai cũng thấy sách gì tôi có.
Một thú vui tôi quên trong mấy năm nay.
Âu tư, có những lúc buồn và đau khổ.
Bây giờ, tôi sẽ có thì giờ để viết.
Tôi cứ nói với Gabrielle:
Từ ngày biết em,
Anh không viết được nữa.
Gabrielle nghĩ tôi sai, nhưng không tìm cách thuyết phục tôi.
Tôi sẽ viết một quyển tiểu thuyết dài, với bao nhiêu nhân vật chính.
Nghĩ ra một cái tựa:
Trận Đánh Toulouse.
Không ai biết trận đánh này.
Từ câu chuyện, tôi viết tiểu thuyết của
tôi.
Một trăm năm mươi năm.
Tôi sẽ kể những thế hệ theo sau, những đứa bé bây giờ già, đứa đi
không về và đứa về, nhưng không ai quen biết.
Hay như tôi chưa bao giờ xa mái nhà này.
Tôi sẽ viết.
Chỉ cần dậy sớm.
Tôi đi xem mấy bức tranh làm bối cảnh cho truyện Trận Đánh Toulouse.
Người Pháp đâu kỷ niệm trận đã thua.
Đội quân Anh đi theo sông Nicolet.
Lính của Tướng Soult ở bên kia cầu.
Tướng Wellington, ngồi trên con ngựa trắng.
Đi ăn, trong khi chờ, Gabrielle lật vài tờ báo.
Tôi thấy Gabrielle đã tháo chiếc nhẫn đính hôn rồi.
Ở phi trường Orly, đi từng này qua từng khác.
Đẹp quá.
Anh và em không được buồn.
Một chiếc máy bay, hình như đến từ Tahiti hay Honolulu.
Gabrielle nhìn và mỉm cười.
Biển đẹp và những hàng dừa, cái nóng buổi chiều, Gabrielle sẽ có hết,
cả một tháng với những người không quen biết và không bao giờ gặp lại.
Tôi hôn Gabrielle trước khi người yêu vào sân bay.
Đưa dấu cho nhau. Gabrielle mỉm
cười rồi đi thật nhanh, mất đâu rồi.
Có thể tôi còn nhìn được Gabrielle một lần cuối, nhưng không chờ, đi thật nhanh, qua những chỗ người ta gọi là Passage des Pas
Perdus.
Tôi lái xe thẳng về nhà.
Bức thư này tôi suy nghĩ mãi không biết nên viết không.
Tôi cân nhắc từng chữ.
Mười ngày thư còn đó.
Tôi đọc lại vài lần, thấy không cần sửa gì.
Ngày 9 tháng 8, tôi gởi đi,
Gabrielle sẽ nhận được khi đến Corfou.
Thế là tôi đã mất nhau rồi.
Tôi nhớ câu nói của De Tilly:
Giữa người yêu và hạnh phúc, khoảng cách còn rất nhỏ.
Giữa người yêu và hạnh phúc, khoảng cách còn rất nhỏ.
Tôi cũng nghĩ như vậy.
Nhưng tôi nghĩ Gabrielle
không đáng để tôi nhớ hay những gì tôi đã cho.
Tôi nghĩ mình kiên nhẫn quá.
Chứ từ lâu đã phải đi đến quyết định này.
Tôi nhủ lòng, quên đi và vui.
Những lúc cuối cùng ở phi trường Orly, đùa giỡn như hai đứa bé.
Tôi không biết Gabrielle nghĩ gì, còn nhớ gì và bức thư này có xóa hết
những ngày âu yếm bên nhau. Đi bên nhau.
Gabrielle quên nhanh những gì làm nàng buồn.
Có lúc Gabrielle nắm tay tôi thật mạnh, như muốn giữ những gì yêu
quý nhất.
Lỗi tại tôi làm mất hết.
Không muốn hiểu, không muốn nghe, cứ nghĩ mình có lý.
Có những hôm trời đẹp, thấy mình cô đơn và khi đêm về, nhớ những lúc
không ngủ một mình.
Tôi nghĩ đến quyển truyện sẽ viết.
Những tráng sĩ vượt qua giòng sông Cher.
Nhưng còn hai hôm nữa, đưa Gabrielle đến Orly.
Hai đứa đi chợ hoa.
Những buổi sáng mùa xuân, trời còn lạnh.
Gió thổi qua ngàn cây và đem hơi ấm về.
Tôi muốn viết truyện Trận Đánh Toulouse.
Bà Bá Tước De Cantalauze đêm nghe tiếng súng Trận Đánh Toulouse.
Thưa bà, đó là súng nổ phe bên kia.
Mùa thu năm nay không mưa nhiều.
Tôi ở trong vườn, nghe tiếng xe ai ngừng trước nhà.
Gabrielle ngồi trong xe, không cười và nhìn tôi.
Anh có muốn em không?
Nhà anh em thích lắm. Em sẽ an bình.
Gabrielle nói với tôi không sống
như xưa được nữa.
Em bỏ Grépiac và về với anh.
Gabrielle nói đời còn ý nghĩa nếu không xa anh và nếu anh muốn còn
có em.
Tôi ngồi và nghe Gabrielle nói.
Cả một khoảng cách vô cùng, từ ngày xa cách nhau và hôm nay.
Một tháng qua đi.
Một hôm, tôi thấy Gabrielle, gặp ai, đậu xe trước nhà.
Gabrielle đi chậm, quanh nhà và người đàn ông theo sau.
Ông ta nói rất gần, hình như cho Gabrielle nghe và như muốn thuyết
phục nàng.
Gabrielle không bao giờ trả lời.
Tôi thấy không khi nào hai người nhìn nhau, mắt nhìn mắt.
Tôi chưa bao giờ gặp người đàn ông này, nhưng biết ông có cả một
mãnh lực với Gabrielle.
Ông cứ nhìn vào nhà, nhìn qua cửa sổ, như sợ ai ngó.
Xe nổ máy và đi.
Gabrielle vào nhà. Tôi chạy xuống.
Anh để em yên và đi vào trong phòng.
Chiều mùa thu này buồn như mùa đông.
Tôi đốt lửa trong lò sưởi, làm những gì cho Gabrielle vui, như pha
trà, cắt vài múi chanh.
Gabrielle xuống. Cầm tách trà trong hai tay. Nhìn tôi và cười buồn.
- Anh à. Mình phải đi khỏi chỗ này.
Anh muốn đi đâu thì đi.
- Anh đi sao được.. Còn bao chuyện phải làm.
- Anh lo sao thì lo. Sáng mai mình đi Lyon. Có nhiều cái đẹp cho tiểu
thuyết của anh.
Quyển sách anh muốn viết, tới đâu rồi?
Anh nói cho em đọc, cứ bảo quyển tiểu thuyết thật hay mà tác giả ác
lắm.
Anh thấy không, em để ý những gì anh nói với em và em nhớ hết.
Đến Lyon buổi tối.
Mưa trong thành phố sao mà đen.
– Mọi chuyện cũng qua thôi. Em sẽ
qua khỏi cánh cửa hẹp. Anh giúp em nhe?
Tôi âu yếm vuốt ve Gabrielle đến khi
nàng ngủ. Tôi không có mãnh lực nào, chỉ trừ từng ngón tay trên thân em, vai
em, lưng em, cho em yêu thương và hạnh phúc với anh còn xa lắm.
Đêm nay, bên nhau.
- Ở đây, an bình quá.
Anh yêu em đi.
Yêu em cho hết cuộc đời.
Em không thích mùa đông. Anh thấy không?
-Anh viết gì?
-Trận Đánh Toulouse, anh nghĩ từ
lâu.
-Trận đánh gì?
-1814, anh sẽ kể em nghe.
-Em thích sống ở Lyon, trong cái làng nhỏ này.
Tôi đi bộ một mình trong làng.
Gabrielle mệt, khi tôi về, nàng đã
ngủ.
Tôi đến gần.
Thì ra, Gabrielle còn thức và nhìn
tôi thật lâu.
Hai mắt đỏ, mắt còn ướt. Tôi hỏi
nhưng không nói, rồi quay vào tường.
Tôi ngồi bên giường, vuốt mái tóc mịn
mà.
-Em vẫn muốn hai đứa mình có một đứa
con với nhau.
Anh phải viết, nếu không, mình về
nhà.
Anh không viết thì là mất tất cả.
Đi về nhà, thật sớm.
Mùa Xuân đến từ đầu tháng hai.
Bên lò sưởi, Gabrielle nói anh có thấy
mặt trời mọc và nắng ấm không.
Những ngày chủ nhật êm đềm và ngày
càng dài hơn.
Gabrielle uống trà, một cái khăn thắt
quanh đầu.
-Em phải về Grépiac. Đêm nay em nghĩ
vậy.
Bây giờ là lúc phải làm vườn.
Anh không để ý mùa Xuân, cả ngày chỉ
trong sách vở.
Cỏ dại chắc đã mọc đầy vườn.
Em sẽ về kịp bữa ăn chiều. Anh không giận chứ?
Rồi từ đó, Gabrielle về Grépiac gần như mỗi ngày, trên xe chở đầy
cây và hoa đem về nhà cũ.
Nàng về buổi chiều, thản nhiên như bao giờ cũng vậy.
Gabrielle ăn một cái trứng, một đĩa rau rồi đi ngủ an bình như một
thiên thần.
Tôi biết từ lâu, không mong đợi gì một câu giải thích.
Tôi không biết tại sao nàng đã mất bao nhiêu thì giờ, trồng hoa trồng
cây trên một mảnh vườn đi ba bước là hết chỗ?
Cũng không hiểu khi về, được đón tiếp ra sao.
Cuối cùng tôi hỏi:
-Ông chồng em ra sao?
-Không còn gì nữa, trong đời em.
Một hôm, xe Gabrielle hư. Tôi nói sẽ chở nàng về Grépiac và đến đón.
-Anh điên rồi sao. Không còn như ngày xưa nữa.
Tôi vẫn nghĩ đến quyển tiểu thuyết tôi sẽ viết.
Madame de Cantalauze đẹp như khuôn mặt Gabrielle.
Lễ Phục Sinh đến và mùa Hè.
Rồi một hôm Gabrielle nói đi Hy Lạp một tháng.
Một cuộc du lịch trọn vẹn và quên tất cả.
Nàng gọi hãng du lịch, mua vé và không nói với tôi về chuyến đi này.
-Anh không giận em chứ.
Anh đưa em ra Orly rồi mai mốt em về ra đón em.
Tôi đưa Gabrielle đến Orly, về nhà và nghĩ không bao giờ gặp nàng nữa.
Bức thư này, đọc đi, đọc lại và gởi đi.
Tôi không biết Gabrielle nghĩ gì, làm gì, sức khỏe ra sao, hạnh phúc
hay buồn.
Bốn tháng qua, thời gian không dài, nhưng mỗi ngày qua, nặng nề.
Tôi sẽ không viết quyển Trận Đánh Toulouse hay quyển tiểu thuyết nào
nữa.
Điều phải viết là những gì không ai để ý, những chuyện không nói ra.
Mặt trăng đầy và trải thảm sau hàng cây.
Sau mấy cơn mưa, trời trong xanh, mặt đất bắt đầu đóng băng.
Đó là gì tôi muốn nói với Gabrielle, một đêm tháng mười hai, ngồi với
nhau bên lò sưởi.
Phóng tác, phỏng dịch hay lược dịch
từ La Bataille de Toulouse.
Viết mau để gởi cho trọn tình trọn nghĩa với người Đất Lạnh.
Phần tiếp chờ ĐS ĐL lần tới.
Mai sau dù có bao giờ.
Hè này anh chắc không về được.
Anh để hồn anh theo bước
em.
Tháng 8/2013.
Điệp
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét